Mình từng là đứa ham vui, hễ thấy cái gì vui vui mới lạ là nhào vô thử ngay, chẳng suy nghĩ trước sau. Cái hồi mới tập tành học guitar, mình cũng mộng mơ lắm, tưởng tượng mỗi tối ôm đàn nghêu ngao hát, chinh phục cả thế giới. Chứ ai ngờ… cái thế giới đó còn lâu mới tới lượt mình.
Lớp học guitar của mình hồi đó ở ngay góc phố, phòng chừng 15 mét vuông, nhét hơn chục đứa, mỗi đứa ôm một cây đàn to hơn cả bản thân. Ông thầy chừng ngoài bốn mươi, giọng miền Trung ấm áp, tay trái bấm hợp âm thoăn thoắt, tay phải rải dây mượt mà như rót mật. Mỗi lần ông trổ vài câu dạo đầu, tụi mình ngồi nghe mà lác mắt.
Buổi hôm ấy, trời mưa mưa, mình lội nước tới lớp, áo mưa dính đầy bùn đất. Vừa vào tới nơi đã thấy mọi người ngồi im thin thít, thầy đang chỉ một bạn nữ học bài “Để gió cuốn đi”. Tiếng đàn nhẹ nhàng, tiếng hát nho nhỏ, trong căn phòng ẩm ướt mùi mưa tự nhiên thấy… hay lạ.
Tới lượt mình, thầy cười: “Rồi, hôm nay tập chuyển Mi thứ qua Rê trưởng đi em.” Nghe vậy, mình hít một hơi dài, đặt tay lên đàn. Mi thứ, xong… Rê trưởng. Một hồi nó vẫn ra Rê… gì đó nghe như tiếng dép lê ngoài hành lang.
Thầy kiên nhẫn: “Nhẹ tay, nhè-nhẹ-thôi…”
Mình lại bấm. “Tưng!” — một âm thanh khô khốc vang lên, tiếp theo là… “phập!”
Cả lớp im bặt.
Dây số ba trên cây đàn mình… đứt ngay giữa buổi học.
Thiệt tình, nghe cái tiếng đứt đó mà tim mình cũng như đứt theo. Mình còn nghe loáng thoáng mấy đứa sau lưng cười khúc khích: “Đàn còn chịu không nổi…”
Ông thầy bước tới, cầm cây đàn lên xem rồi gật gù: “Ừ, cũng tới lúc rồi. Đứt là chuyện thường, mấy đứa đừng cười. Học đàn mà không từng đứt dây thì chưa phải học.”
Mình đỏ cả mặt, nhưng thấy thầy cười hiền thì cũng đỡ. Ổng lôi trong túi ra cuộn dây mới, vừa thay vừa nói: “Đời cũng vậy đó mấy đứa. Lúc nào tưởng mình ngon lành nhất, thường hay… đứt nhất. Quan trọng là… biết thay dây mới rồi tập tiếp.”
Nghe… thấm ghê.
Tối đó về, mình lôi cây đàn ra tập lại. Lần này bấm nhẹ hơn, rải chậm hơn. Cũng mất thêm vài tuần nữa mới quen, mới đệm được kha khá bài. Nhưng từ bữa “sự cố” ấy, mình hiểu ra: mạnh quá cũng không hay, mà nhẹ quá thì dây không kêu. Phải tìm đúng lực, đúng nhịp, mới ra tiếng đàn trong trẻo.
Giờ nghĩ lại, thấy… chuyện đứt dây đàn giống y chang chuyện mình hay… đứt hơi trong cuộc sống. Có những lần cố gắng quá mức, ôm đồm đủ thứ, cuối cùng cũng… “phập” một cái, gãy gánh. Cũng từng có lúc ngồi thừ ra, tự hỏi: “Ủa sao mình xui quá vậy?”
Nhưng mà, có xui đâu. Đứt dây chỉ là dấu hiệu… sắp giỏi hơn. Vì nếu không tập tới lúc dây đứt, nghĩa là mình chưa dám bấm thật. Và nếu dừng lại ở đó, là bỏ dở. Thay dây, lên dây, tập tiếp — mới là dân chơi guitar thứ thiệt.
Nên mấy bạn đang học đàn, học nhảy, hay học cách… làm người, đừng sợ đứt dây. Đứt xong… cười cái rồi thay. Miễn là đừng bỏ đàn, đừng bỏ chính mình.
Tới bữa nọ, mình đã đệm được bài “Để gió cuốn đi” trọn vẹn. Thầy nghe xong vỗ vai, cười: “Thấy chưa, có dây mới nó mới ngân nga chứ. Cuộc đời cũng vậy đó, biết thay mới thì lại hay.”
Ừ, thấy cũng đúng.
Mà thiệt ra, nghĩ kỹ thì… đàn có đứt cũng còn thay được. Chứ đừng để lòng mình đứt hoài không chịu nối lại.
Thỉnh thoảng, dây đứt không phải vì mình dở, mà là vì mình đang… chơi hết mình. Chỉ cần đừng quăng đàn vô xó là được.
Đời còn dài, đàn còn dây.
Mình còn tập tiếp.
tác giả: truyện hư cấu